Bạn
có biết thứ người hay làm cái mà người ta gọi là "sư tàng" không? Khi
nói chuyện với bạn. Họ không kể gì đến đầu óc tinh tế và vốn kiến thức của bạn.
Họ lấy làm hãnh diện là họ ăn nói như bậc thầy.
Bạn trình bày ý kiến của bạn về
một vấn đề, nhanh như chớp, họ chụp lời bạn, tán rộng lời bạn nói, họ cắt nghĩa
lăng nhăng, dẫn chứng hết danh nhân này đến sách báo kia. Họ nghị luận, phê
bình, chỉ trích bạn, bĩu môi chê ý kiến của bạn là chủ quan, là sai lạc.
Trước
mặt họ, bạn có cảm tưởng mình đang đứng trước một vị giáo sư nghiêm khắc ở trường
đại học. Họ có bộ mặt ra vẻ oai nghiêm, mắt họ tỏ ra suy nghĩ, tay họ múa và miệng
họ thao thao thuyết trịnh trọng như một bậc thầy đạo mạo với đứa học trò còn
măng xuân. Họ thích quan trọng hóa những vấn đề bạn đưa ra, ý kiến bạn, họ bất
chấp. Họ tự nhiên cảm thấy có bổn phận ăn nói bằng giọng kẻ cả, thông thái để bạn
đọc theo.
Có nhiều chuyện, bạn hỏi họ, có ý để họ nói sơ qua một chút là đủ,
nhưng họ lại đưa ra mọi chi tiết dong dài để chứng minh. Khi nói chuyện cần đề
cập nhiều vấn đề cho vui, nhưng với họ bạn phải thất vọng. Họ chụp câu hỏi hay
lời bàn của bạn, rồi họ nói không cho bạn trả lời, họ chỉ bàn một vấn đề, tán rộng
vấn đề ấy đến đỗi bạn bắt mệt và xin chịu họ.
Không kể bạn có đồng ý với họ hay
không, có cảm tình với họ hay không? Họ cứ đường đường đem giọng quả quyết,
đanh thép ra chọi thẳng vào mặt bạn. Họ hay nói " nghe kịp không? Hiểu
chưa? Có phải vậy không?". Họ cũng thích nói một cách rắn rỏi "như thế
này, như thế này".
Nói tắt, họ biến nơi nói chuyện thành một lớp học
nghiên cứu những vấn đề nát óc, mà ông thầy là một người vô lễ, độc đoán. Thiệt
quả là một thứ người rất kém lương tri nên chả trách kẻ xung quanh nhàm chán họ. Muốn được nhiều bạn, muốn trở
thành người nói chuyện gương mẫu, xin bạn nhớ kỹ tâm lý này.
Là phần đông con
người thích nói chuyện để giải trí. Người ta muốn câu chuyện được thay đổi, để
có nhiều thú vị như con chim nhảy nhót trên cành có bông trái. Người làm
"sư", lo "dạy" kẻ khác về một vấn đề, thì có khác gì nhốt
người ta vào tù.
Vẫn hiểu, khi trò chuyện, người ta cũng hay bàn những vấn đề
chuyên môn, nhưng chỉ bàn qua rồi thôi. Giá phải bàn luận chu đáo, thì vào trường
học hay những học hội, chớ không phải lúc đàm thoại giải trí mà cứ nhai mãi những
vấn đề như búa bổ. Hơn nữa, người hay làm sư cũng không có lý để "dạy"
thiên hạ, khi mà phần nhiều người nghe, không được chuẩn bị đủ để hiểu những vấn
đề chuyên môn.
Dù họ có nói khéo đến đâu, kẻ nghe, phần đông nếu không như vịt
nghe sấm, thì cũng bụm miệng ngáp... Một tâm lý nữa của người nói chuyện là muốn
kẻ khác nghe mình. Người làm sư dốt về tâm lý này. Họ cướp lời kẻ khác, không
cho ai trình bày ý kiến, thỏ lộ tâm tình, tức nhiên họ bị người ta đối xử một
cách lãnh đạm.
Vậy nguyên tắc bạn nên nhớ là: "Trong câu chuyện đối với bất
kỳ ai, ta đừng có giọng đọc đoán, chỉ dạy khoe tài". Mỗi lần nói chyện, bạn
nên tránh những sự biện luận quá chuyên môn, lạc đề, đi sâu vào chi tiết. Đối xử
khiêm tốn với kẻ bàn chuyện cùng mình, trả lời một cách nhã nhặn: Đó là bí quyết
lấy lòng họ, khiến họ luôn tìm gặp mình. Nếu rủi phải nói chuyện với người có
giọng "thầy đời" thì phải làm sao? Có lẽ bạn đang hỏi chúng tôi như vậy.
Khổ thiệt! Nhưng xin bạn đừng quăng vào mặt họ những tiếng này "làm phách!
Câm cái mồm đị" Nếu không hao tốn thì giờ, thì bạn nên chăm chỉ nghe họ thuyết.
Cũng có thể họ cho chúng ta nhiều tư tưởng hay và lần sau nếu không cần họ, thì
bạn lánh họ trước.
Trích từ thuật nói chuyện hằng ngày
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét