Có lần nào bạn nói chuyện với một người "biết hết"
chưa? Chúng tôi có một người bạn lúc nào cũng tưởng là một bộ "Bách khoa đại
từ điển". Hình ảnh anh không bao giờ phai nhòa trong tâm não chúng tôi.
Khi viết cho bạn mấy dòng này, chúng tôi đang thấy lại cảnh mấy năm trước, anh
thuyết với chúng tôi. Anh múa tay, anh chồm chồm tới, anh chận lời chúng tôi,
trả lời hết mọi câu hỏi. Chúng tôi bàn vấn đề gì anh cũng tham gia, giải quyết
hết. Nhưng có điều anh rất bất lễ là hay giải quyết bậy.
Xung quanh
chúng ta, thưa bạn, có biết bao kẻ có lối nói chuyện như người bạn đáng thương
này của chúng tôi. Tự bản năng, họ cảm thấy mình tỏ ra quán thông hết những hiểu
biết đông tây kim cổ. Cả những vấn đề hết sức chuyên môn, kẻ khác hỏi họ, họ cứ
tự nhiên thao thao trả lời. Giá cò cuộc tranh luận giữa họ và những kẻ khác,
thì người ta còn thấy cái tật tỏ ra mình biết hết của họ. Họ tin tưởng rằng, điều
gì mình cũng làu thông và những gì khác đều sai bậy. Có ai dẫn chứng lời của
văn sĩ hay triết gia nào để thế giá cho điều mình quả quyết thì họ rống cổ lên:
"Tôi biết rồi. Tôi đọc rồi. Hãy dẹp ý kiến đó đi. Nói bậy." Họ rất độc
đoán trong khi tranh cãi. Họ nhất định không để ai đem lý nào mới lạ ra bẻ họ
được. Nếu người bàn với họ là kẻ cao tuổi hơn họ, có chức quyền hơn họ, họ
không bảo câm ngay mặt, nhưng cứ cãi xước. Lẽ dĩ nhiên, người nhỏ hơn họ, như học
trò của họ chẳng hạn, thì họ bắt nghe với "Dạ, vâng" thôi.
Bạn hay
chúng tôi có muốn hỏi họ điều gì chăng? Họ sẽ trả lời cho chúng ta hết. Họ trả
lời cả những điều họ không biết gì cả. Bạn biết họ nói thế nào không. Họ nói
cũng với thái độ thông thái, đạo mạo, oai nghiêm "thầy lắm". Họ hất mặt
lên, cắt nghĩa dẫn chứng, phân tích, so sánh. Họ nói rất hùng biện, nhưng tiếc
là chỉ nói xàm, nói lạc đề, nói không ăn thua gì đến điều chúng ta hỏi. Người
biết hết khi nói những điều mình không biết, họ vô tình bạch lộ cái ngu dốt,
cái học non, cái bất lễ của mình. Thưa bạn quý mến! Bạn có gớm tật kiêu căng,
tính nông nổi của thứ người này không?
Khi nói
chuyện, bạn coi chừng tránh những lỗi lầm của họ. Bạn nên để ý rằng, người biết
hết là người mâu thuẩn một cách nực cười. Họ nói họ quán thông mọi sự, nhưng
sao họ ngu dốt điều này. Ai nói mình biết hết là tự thú mình không biết hết. Họ
không biết rằng nếu họ khôn ngoan, không nên tự hào là đầy đủ, không ai được bảo
tồn những thành kiến, tranh luận không nên chủ quan, lòng tự ái của kẻ khác rất
dễ bị tổn thương. Biết hết mọi sự, sao họ bỏ qua mấy điều quan hệ đó. Trong khi
họ tỏ ra mình hoàn toàn thông thái, họ vô tình là cho người nói chuyện với họ
phải mất mặt, phải bực mình với giọng phách lối, độc đoán của họ. Vả lại, trên
đời, làm sao ta thông suốt hết mọi nghành được.
Thông thái như Newton còn nói: "Điều
chúng ta hiểu biết chỉ là giọt nước trong đại dương", thì chúng tôi và bạn,
chắc không lý gì có thái độ ngông như những người biết hết đáng tiếc ấy. Chúng
ta đâu có tin ai trên đời đều "biết hết", thì kẻ khác đâu có tin ta
hoàn toàn thông thái. Vì thế, khi ta tỏ ra mình là một bộ "Bách khoa đại từ
điển", ta chỉ làm trò hề cho mọi người ghét mà thôi. Một cuộc nói chuyện
đem hứng thú cho mọi người, khi những người bàn chuyện biết nhường nhịn, nghe
nhau, đối xử với nhau bằng lương tri, trình bày ý kiến khiêm tốn, khách quan và
lịch sự. Xin bạn nhớ thực hiện những điều tất yếu này. Rủi phải đàm thoại cùng
người cho là "biết hết", bạn có thái độ quân tử. Đừng đính chính chi
cho mệt những điều họ nói bậy. Họ có mắng rằng bạn ngu, nói trật, thì bạn hãy
nghe theo lời khuyên của Tư Hư Nguyên Quân "nhẫn, nhẫn, nhẫn". Nhịn họ
là hay hơn cả. Nhịn, bạn còn súc tích khí lực cho mình gây uy thế cho lời mình
nói, và đồng thời làm cho người biết hết có cảm tình với mình. Biết đâu trên đời
chẳng có lúc bạn cần đến họ.
Trích từ thuật nói chuyện hằng ngày
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét