Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Có lẽ là đúng như vậy!


Đúng thui! Dù cứng rắn bao nhiêu... bao dung bao nhiêu... con tim ai đó vẫn như 1 mãnh kiếng rất dễ tan vỡ...

Nỗi đau - anh cam chịu
Uất hận - anh lặng im

Một con đường vốn kô thể đi sao vẫn cứ ngoan cố mà đi cho lòng này nhói đau?
Phải đi chứ…..

Phải đi để biết phía sau hạnh phúc còn có nỗi đau
Phải đi để biết phía sau nụ cười còn có nước mắt
Phải đi để biết phía sau sự hiện diện của 1 người còn có sự hờ hững
Phải đi để biết sau sự quan tâm là sự hẫn hiu

Phải đi để biết rồi lòng người còn có thể bạc bẻo đến đâu.......cũng như phải đi để biết có những người thân đang luôn kô ngừng chờ đợi,nhưng ko phải chờ đợi ngày ai đó có thể hiện sự quan tâm đến mình mà chờ ngày họ có thể ngừng sự lạnh lẽo mà thôi.

Có thể chúng ta cũng như khi đang đi dưới mưa vậy...
Nên nói "tránh ra" thui... để có thể nhờ vào 1 bờ vai khác mà khô ráo về nhà, hạnh phúc ko phải cứ ôm khư khư thì nó là của mình

Hiểu chứ! Hiểu rất rõ nữa là khác,nhưng sao cũng quá xót xa em nhỉ!
Kô phải anh chưa từng cố gắng đâu...Có đó!!!!
Cố gắng để biết mình đã ngờ nghệch.,mong mỏi để biết mình quá ngốc
Chờ đợi để biết mình dư thừa.,mỉm cười mà nghe tim mình nhói

Khi quan tâm đến ai , chúng ta đều tự chọn cho mình 1 phương cách khác nhau trong tình thương. Và....

Quan tâm - Lo lắng - cách anh đã chọn
Ngốc nghếch lắm.... ngay trong mắt mọi người. Vô nghĩa lắm.... cho cách nhìn của ai đó
Và bây giờ, đang cảm thông & chia sẽ hết tất cả.
Cảm thông để khi biết rằng , mình không quan trọng .
Chia sẽ để rồi biết đc rằng , lời nói những ngày qua chỉ là gió .

Thức trắng đêm để quan tâm đến em.,một người em kô mong đợi.
Nhưng anh vẫn mong em sẽ vui vẽ hơn
Đêm nay, đêm nữa, đêm mai nữa., anh mong những điều như vây đến với em

Và anh trốn tránh chỉ là để học cách bao dung hơn đấy chứ!
Để học cách chấp nhận những phũ phàng nhất trong tình người
Để biết trong lòng mình ai đó quan trọng đến chừng nào
Để biết anh đã bị gạt qua bên lề rồi phải không em??
Liệu có phải là sai lầm ko em? Khi sự quan tâm anh dành cho em thì quá nhiều ... còn em dành cho anh thì chẵng có 1 tí nào ...

Liệu có phải là sai lầm ko em? Khi càng ngày anh càng muốn quan tâm em hơn ... thì chỉ nhận được cái nhạt nhẽo và sự lánh xa của em ... đối với anh ...

Liệu có phải là sai lầm ko em? Bây giờ em đang lao vào những cuộc vui khác, và xung quanh em…còn biết bao nhiêu người khác.,liệu…em có còn nhớ là….em còn 1 người quan tâm đến em nữa kô, cái mà ông anh ngu ngốc kia đang chìm ngập trong đám đông kô nỗi trội …hơn những người đang ở bên em kô?
Nếu như sự hiện diện của anh đã biến thành vướng bận của em.,...Thì anh là người đầu tiên quay lại với sự cô đơn ....
                                                                                                                                              ST

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét